Mưa trên đôi vai gầy đạm bạc

Giọt mưa trinh nguyên
rơi xuống đôi vai gầy đạm bạc
như bàn tay xa xưa
vuốt tấm lưng trần người con gái phôi pha
có vạt nắng thướt tha
nói lời giã từ xuyên qua kẽ lá
mùa hạ lưng chừng đồi
tưởng như mới hôm qua
mây đùn trắng xóa
ta bỗng thấy già trong một cõi vu vơ.

Bên kia thung lũng sóng gọi Thơ về
Thơ yên lặng như nỗi buồn yên lặng
chắp tay lên từ tạ mấy lời kinh
nghe giọt thinh không nhỏ xuống đời mình
bụi phấn thanh xuân theo bàn tay phủi
bay về đâu buổi chiều tàn hạ bể dâu

Trên trời xanh bóng nhạn cơ cầu
cuốn theo gió trầm luân mấy nẻo
ta bỗng thấy bóng mình xiêu vẹo
đổ dài trên đường vắng tà huy
mấy nhịp sầu lên cất tiếng thầm thì
có ai nghe được nỗi buồn yên lặng ?

Có ai nghe được
bao lăng đền xưa cũ
đang đổ nát trong ta
mấy trời vần vũ sơn khê
ôi mùa hạ với những cơn mưa thề
trinh nguyên đau nhói

Những giọt mưa nhỏ xuống đường mê
và ngủ lại trên đ
ôi vai gầy đạm bạc.

Thyan (Nguyễn Thế Tài)