|
Từ bên này bờ thiên
mộng
anh nói với em
từ bên này bờ thiên mộng
bằng lời ca gửi theo tiếng gió
bay qua đại dương xanh
theo tiếng đập của loài chim đêm
vỗ cánh đi vào biển tối.
dù từ lâu rồi
lời nói anh không còn mang ý nghĩa như xưa
dù tâm hồn anh đã như nguội lạnh
anh vẫn biết
từ khi mình bặt tin nhau
đã biết bao thay đổi
cũng chỉ mới ba năm
mà anh tưởng chừng vạn kiếp
cũng chỉ mới đâu đây
mà cánh cửa lưng đời đã khép lại phía sau.
anh nói với em
từ bên này bờ đại dương xanh thẳm
của những buổi sáng mờ sương
mịt mù nhân ảnh
hay những buổi chiều mưa phùn
cô đọng tim côi
bằng lời nói buồn tênh
của kẻ tha hương nơi xứ lạ quê người
ôi chiều quê người với hoàng hôn nắng xế
chiều quê người với gió lạnh buốt xương.
đã từ lâu,
anh muốn nhắn với em
bằng thứ hy vọng muộn màng
của một thuở nào xa lắm
như ngày xưa mình vẫn hằng cầu mong
nằm nghe tiếng gió trở về
đi qua rặng thông già cằn cỗi
và nhịp chân của đoàn người trong đêm
theo đóm lửa tàn sau cuộc binh đao.
em biết chăng,
ở quê người lạnh nên lòng anh cũng lạnh
nên đã bao lần
anh vẫy gọi những ngày mưa theo nhau
để nhớ tới em
tới khoảng đời bình yên của chúng ta
trên con đường lộ nhỏ những ngày phố chợ.
dù rằng thời gian rồi cũng sẽ cách ngăn
dù rằng ngay ở quê hương
bây giờ em không còn nghe được
lời ca của anh, lời ru của gió,
anh vẫn gửi cho em
từ mấy bến trời thiên mộng
điệu hát run run chiều nắng dại quê người.
dù chỉ một lần thôi
rồi không bao giờ gửi nữa.
lần cuối cùng
anh gọi gió trở về
cuốn trên trùng dương xanh
trên cặp mắt em đầm những lệ
để nhắn với em rằng :
thôi anh đi.
thyan
|
Bài thơ làm tại giảng đường
người về đó rêu bồng xanh mái tóc
đá hoang vu mòn nhẵn cạnh trùng khơi
trong mê lốc ta nghe đời hao đổ
thoáng hương xưa trên vai áo rối bời
nghiêng bóng nắng môi cười không thành nụ
ta trở về, tim ủ nẫu tình xưa
đem ước mơ về phủ gót chân thừa
xô dạt mãi gió mưa ghềnh thác lũ
người về đó chim muông thành cầm thú
cướp hồn ta đêm cào máu thành thơ
đã chín chưa ôi vời vợi mong chờ
hay mưa bụi vẫn bay bay thềm cũ ?
mùa thu đó đã về đây yên ngủ
áo người xanh rồi cũng phủ mờ sương
hồn của ta rồi cũng rụng bên đường
mai đi dạo dưới chân người vần vũ
người đã đến đã đi đời trôi nổi
vớt hồn ai trên dục vọng cuồng điên
lắng xuống đi đời ta vỡ trăm miền
chìm lỉm mãi bao quanh vùng biển tối
người có nhớ về đây nhìn tội lỗi
lỗi đời ta ngày mưa gió yêu người ...
thyan
Tháng mười trời mưa
tháng mười trời mưa
tình rụng đầu mùa
hắt hiu ngày gió
hao gầy lưa thưa
tháng mười trời mưa
nghiêng nghiêng bờ tóc
miệng cười e ấp
thương mấy cho vừa
tình anh là mây
đậu lại bờ này
hôn từng ngọn cỏ
gửi lời thơ bay
tình hạt sương mai
ướt tóc em dài
thôi đừng hờ hững
cho hồn anh say
tháng mười trời mưa
áo đỏ gió đùa
mấy đời bến mộng
mấy trời xa xưa
tháng mười trời mưa
tình rụng đầu mùa
tay gầy mòn mỏi
hồn buồn đong đưa ...
thyan
|
|
Tháng mười tiễn em ...
tháng mười ...
giọt mưa nức nở dưới chân em
khóc những mảnh đời tơi tả
(rách bươm như chiếc áo phong trần)
của kẻ miệt mài
trong bóng đêm vô tận.
dấu rêu xanh chưa một lần xóa bỏ
và thời gian cứ đi qua,
âm thầm như con chim xa rừng
hót lên tiếng hót nhớ núi.
bao năm trời biệt dạng
mây ngàn mù mịt
gió cuồng phong vần vũ trên cao
lưng chừng đồi
là tiếng réo gọi của muôn trùng kỷ niệm.
tháng mười
giọt mưa nức nở, vỡ tung,
mềm nhũn gót chân em
dìm lòng ta chùng xuống thật sâu
tận cùng ký ức
vì có lẽ nào ta quên được em
mặc cho ta nhủ thầm :
thời gian sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
tháng mười
cát bụi mờ bay
xé cay đôi mắt
cuốn lòng ta vào trăm mối xốn xang
nghe đâu đây tiếng lòng thổn thức
như sóng của trùng dương
gọi biển trở về
tháng mười
ta gửi lời cho gió
từ bên này bờ thiên mộng
khóc tiễn em đi ...
thyan
|
Viết cho ngày xa nhau
thôi đừng khóc
lệ đã tan thành biển mặn
thôi đừng sầu
những ưu phiền rồi cũng sẽ mờ sương
hạt sỏi kia đã mòn cạnh trùng dương
đừng khóc nữa để hải âu bay về tổ.
hai năm, ôi hai năm dài
với những vết đời loang lỗ
đã đóng xuống hồn anh như những mẫu khuôn
hai năm,
đã hai năm,
bây giờ em đang ở xa đời anh quá
làm sao em nhớ được
những buổi chiều mùa hạ năm xưa
mưa mù cát bụi
anh cúi đầu trên dốc núi đến thăm em
làm sao em nhớ được
những giây phút êm đềm
của thuở yêu nhau vô cùng đầm ấm.
rồi đây mỗi buổi sáng
khi anh loạng choạng trở về
nhìn sương rơi trên sông
anh sẽ nhớ đến em
em đâu rồi nhỉ
có còn nghe tiếng kêu não nùng
của cánh chim hít cô bên bờ hiu quạnh
hay những buổi sáng như hôm nay
chỉ mình anh giữa trời sương đục
như cây cổ thụ buồn
lặng nhìn con nước buông trôi.
hai năm, hai năm rồi nhỉ
đời chúng ta đã bao giây phút tươi vui
hay trái tim anh chỉ là mật đắng đời người
nhỏ xuống lòng em từng ngày đau khổ.
em ở xa đời anh quá
nên làm sao hiểu được tình anh
tình của tên lãng tử buồn phiền
nhưng có trái tim hồng thương em vô tận.
rồi đây khi men say đã ngập hồn
anh sẽ trở về đứng nhìn dòng sông
có mưa rơi ướt áo
anh sẽ ngậm ngùi tưởng nhớ đến em
đến phiến đời đau đớn của anh
và sẽ cúi xuống
để biết rằng chân đang đứng trên một nền đất ẩm ...
em ở xa đời anh quá
nên làm sao hiểu được lòng anh
trong những chiều mùa hạ mưa bay.
phải rồi,
đâu ai hiểu được lòng anh
nên sáng hôm nay
chỉ còn mình anh đứng cạnh dòng sông
giữa cảnh trời sầu
nghe tiếng đời thảm thiết
mà nhìn sương đục buồn tênh ...
thyan
cho N.B.
|